Trong chừng mực phán đoán khoa học được đồng nhất với một hành động, thì sẽ không còn bất cứ suy luận tiễn nghiệm nào để vạch ra một sự phân biệt giữa lô-gich của vật liệu của các môn khoa học đã được thừa nhận và lô-gich của ứng xử. Như vậy, chúng ta được tự do triển khai miễn là chúng ta có thể tìm thấy bất cứ một cơ sở xác thực nào. Cơ sở xác thực ấy nằm ở sự thừa nhận rằng hoạt động phán đoán không tồn tại chung chung, mà nó mang tính chất như thế nào đẩy đề đòi hỏi phải có một sự quy chiếu tới một điềm xuất phát ban đầu và điểm kết thúc cuối.
Hành động phán đoán không đơn thuần là một kinh nghiệm năng động chung chung, mà nó là một trải nghiệm đòi hỏi phải có động cơ cụ thế. Nhất thiết phải có sự kích thích nào đó đang vận động để khiến cho một người bị thôi thúc phải thực hiện một hành động theo cách thế này chứ không theo cách thế khác. Tại sao con người ta lại tham gia vào cái công việc đặc biệt được chúng ta gọi tên là [phán đoán]? Có thế hình dung rằng một hoạt động nào đó khác [lúc ấy] đang diễn ra – cưa xẻ gỗ, vẽ tranh, đầu cơ lúa mỳ trên thị trường trách mắng ai đó. Chắc hẳn phải có một cái gì đó nằm bên ngoài sự tập hợp hoàn chỉnh và chính xác nhất những định đề tri thức, văn minh cái [điều gì đó] ấy đã khuyến khích một người bắt đầu có hành độn nhận đoán chứ không phải là hành động theo đuổi nào đó khác. Khoa học cung cấp những điều kiện để sử dụng cho hoạt động phán đoán hiệu quả nhất, nếu như người ta có ý định làm điều đó. Nhưng điều này lại tiền giả định cái [Nếu]. Không hệ thống lý thuyết nào có thể giải quyết được điều sau: một cá nhân tại một thời điểm cụ thể nào đó sẽ có hành động phán đoán chứ không làm điều gì khác. Chỉ có toàn bộ kế hoạch của sự ứng xét như nó tập trung vào những mối quan tâm của một cá nhân thì nó rất có thể cung cấp sự kích thích mang tính chất quyết định nói trên.